Hôm nay mình lại mắc phải một sai lầm trong công việc ,hình như việc trãi qua một quãng đời hai mươi mấy năm không mấy suông sẽ,rồi hai mươi mấy kỳ Valentine tồi tệ thì vận rủi vẫn cứ ở phía sau,và cứ mỗi lần quay đầu nhìn lại là thấy hắn mìm cười với mình…
Con người mình lại hay bằng lòng chỉ cần có chút niềm vui là quên hết… giống như chú cún con bị đánh đau đang giận dỗi thì lại được người ta vuốt ve cho ăn là vui vẽ ,ngoắc đuôi mừng tíu tít (giận mình quá đi mất..),nhưng như thế hình như ông trời còn thấy chưa đủ cho lắm ,nên cử thần Xui Xẻo mặt đen bám lấy mình, xua thế nào cũng không chịu đi cứ nhìn mình cười cười rồi thì y như rằng dọa thần may mắn đẹp trai chạy mất dép…(tủi thân quá đi)…
Ô ô ..Chiều nay thế nào khi tên-sếp-phiền toái-ác độc-kiêm thư ký rắc rối (mình hay gọi là chim sẽ) trở về thì nhất –định là sẽ nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn- hận không cứa đứt cái cổ thanh mảnh xinh đẹp của mình ra..và rồi mặt sẽ đỏ bừng ,lẩm bẩm một tràng tiếng thổ ngữ ..và mình sẽ cúi đầu cười thầm nhưng miệng sẽ “sorry..” và “sorry”..Mấy chị cùng phòng sẽ nhìn mình cười cười“Ai biều cưng suốt ngày trồng cây,hái trái,cho chít”..Ô ô ô ông trời không thương người tốt lại xinh đẹp như mình…và cái tên mặt đen lại nhìn mình cười cười ..Ô ô ô thật quá xui xẻo đi a…
Nhưng dạo này tâm tình mình rất tốt ,lại hay mơ mộng và tưởng tượng,vì thường xuyên đọc tiểu thuyết..mà mình lại đọc tiểu thuyết hài,pha chút lãng mạng nên mấy chị lại hay nói mình nên thực tế một chút kẻo lại vỡ mộng ,bởi cuộc sống không chỉ có màu hồng..mình biết chứ,bởi bản thân mình cũng tự nhận biết được cuộc sống xung quanh vốn vui thì ít mà buồn thì nhiều,nhưng ai cấm mình mơ đến giấc mơ của thiên xứ,trốn trong ảo tưởng của bản thân..
Hôm trước đọc xong một truyện mình đã khóc mất nữa ngày ,thẫn thờ mất mấy ngày và nhận thấy sao dạo này mình yếu đuối quá…lại hay xúc động vu vơ..rồi chợt thấy rằng cuộc sống của mình nhàm chán đến phát sợ..ngày ngày cứ theo lối mòn làm việc ,ăn ngủ ,xem tv,đọc sách…bạn bè lâu lâu gặp mặt nhưng ai ai cũng có cuộc sống riêng tư rồi nên hình như phai nhạt dần..
Hôm rồi đến nhà nhỏ bạn chơi thấy đứa em gái ra chào mình bỗng giật mình ,lớn thế này rồi sao, vậy là mình cũng đã già đi quá rồi..Ô ô ô mình còn chưa làm được bảng list định mệnh mà…
-Năm 20 tuổi sẽ kiếm được thật nhiều tiền
-Năm 23 sẽ tuổi thử làm việc ở nước ngoài
-Năm 25 tuồi sẽ cho ba mẹ đi du lịch khắp nơi. và sẽ có người tự động mua quà cho mình..
-Năm 27 tuổi sẽ có một tài khoản ngân hàng kha khá..
-Năm 29 sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới,đến Ai cập thăm lăng mộ Pharaon,đến nơi tuyết phủ và cái lạnh vây lấy cơ thể trên tay còn được cảm nhận bông tuyết tan ra,đến Châu Phi ban ngày dạo chơi ban đêm nằm ngắm sao nghe trái dừa rơi lộp độp bên cạnh…
-Năm 30 tuồi sẽ trở về và khinh doanh một cái gì đó…
….
Nhưng dòng đời cứ trôi và thường cái gì đã vạch kế hoạch rõ ràng ,tỷ mỹ thì thường không bao giờ làm được như ý…
Mình bây giờ chẳng làm được điều gì trong cái bảng list đáng chết ấy ngoài việc kiếm được chút tiền cho ba mẹ… trời ơi người ta nói khổ tận cam lai,còn mình thì nghĩ rằng chịu cực trước rồi thì sẽ chịu khổ sau…Nhưng than trời vô tình thì chi bằng than với cái đầu gối thôi vì trời mà có tình thì trời cũng già đi …Nên bây giờ cái list ấy bị mình gặm nham nhở nên nó đành ôm hận mà tự biến đi… không chút dấu vết..
Lại nói về tiểu thuyết (đó là một nguồn cổ vũ cho trí tượng tượng của mình..),dạo này mình đang xây dựng hình tượng mới cho nhân vật trong tác phẩm của mình và tên đại ca đáng ghét khi xem xong lại cười mỉa mình nói”người này vốn không tồn tại ,nên viết khác đi …đọc xong khiến người ta chết cười…”
Hắn thì biết cái gì ,cũng là một người bất đắc chí như mình,nhưng mình thì mọi chuyện điều không như ý còn hắn thì chỉ là chuyện gì cũng như ý nên sinh ra thường than vãn oán hận ông trời sao đối xử với hắn tốt thế (tức nghẹn giọng .) .Mình nhìn mọi người xung quanh ,10 thì hết 9 tình yêu không trọn vẹn, chỉ lợi dụng hoặc yêu bằng lời , luôn xem trọng bản thân và mưu toan lợi ít,khi chưa có được thì săn đón yêu chiều khi đã nắm trong tay thì lại thờ ơ lạnh nhạt có chút coi thường…mình ghét nhất là như thế…
Hôm nay một người bạn tâm sự với mình “Valentine kỳ rồi mình chính thức bị đá..”mình an ủi bạn đó nói rằng cái tên khốn khiếp ấy thật bất hạnh vì đã bỏ cô ấy,và cô ấy nhất định sẽ gặp được người hết sức phù hợp với cô ấy…gặp được một tình yêu khắc cốt ghi tâm..,một tình yêu mang tên duy nhất ..còn bây giờ hãy khóc to lên nhưng sau đó tuyệt đối ngẩng cao đầu phấn chấn sống thật vui vẽ…
Cô ấy hỏi mình thế nào là tình yêu tên gọi duy nhất…có hơi trào phúng bởi cô ấy biết mình chỉ là như một chú cún con…
Đúng là vạ miệng mà…tuy mình chỉ là con nai vàng ngơ ngác nhưng người ta đã nói tuy không ăn thịt heo nhưng cũng biết nó có vị gì.. (ý nói chưa trãi qua không có nghĩa là không biết..)(tội nghiệp quá..)
Mình cương quyết mượn một đoạn trong tiểu thuyết mới đọc quăng cho cô ấy-cái con người yếu đuối vì tính ấy là:
Tình yêu tên gọi duy nhất -Đó chính là tình yêu mà bạn sẽ mong muốn từ một người đàn ông, một người đủ mạnh mẽ để che chở bạn trước phong ba bão táp của cuộc đời, một người sẽ chấp nhận tất cả con người của bạn dù có lúc bạn cũng ích kỷ và có những suy nghĩ hẹp hòi, người sẽ chấp nhận đứng bên cạnh bạn dù những điều tồi tệ vẫn cứ xảy ra, người sẽ lau nước mắt và ôm bạn vào lòng mỗi khi bạn khóc, người ấy sẽ nói với bạn rằng yêu chính là yêu chẳng cần phải có lý do gì cả?
Thế đấy …..phải tự an úi bản thân thì mới có thể sống tiếp được…