Chương 4:
“thư ký Lạc phiền cô pha cho tôi một ly café” hương thơm nước hoa bay vào mũi làm Lạc Cơ suýt hách xì, dung nhan diễm lệ của Ái Lan đã lướt qua đẩy cửa vào phòng
Thở dài đứng lên đi pha café
“tổng tài,Đoàn tiểu thư mời dùng café” Ái lan cầm tách hớp một ngụm liền nhăn mày
“cô bỏ bao viên đường”
“dạ 2 viên”
“tôi không quen uống ngọt như vậy, pha tách khác đi” khó chịu nói
“vâng…”
“thư ký của anh thật tầm thường.cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ sắp tới để em tìm cho anh một thư ký năng động, giỏi hơn” đóng cửa bên tai còn vang tiếng nói mềm mại kia, cô cười khổ…
Bưng tách café thứ 2 vào, cô liền nhìn thấy , thân người Ái lAn đang dán vào trong lòng Thần, tim cô khó chịu quá
“Đoàn tiểu thư mời dùng” rồi lảo đảo đi ra ngoài, thấy cô không nhìn anh một cái trong lòng Cổ Thần có chút khó chịu đẩy cô gái đang dán trên người mình ra
“Ái Lan ,nơi này là phòng làm việc”,anh nghiêm túc đứng lên ngồi lại bàn làm việc
“Thần anh định khi nào chúng ra kết hôn, trưởng bối hai bên đã đống ý hết rồi” anh nhíu mày anh còn chưa nghĩ tới, tiếp xúc với cô chỉ là đối phó với trưởng bối, anh chưa hề yêu cô nói gì đến kết hôn, tầm mắt vô thức nhìn ra người đang cúi đầu làm việc ngoài kia…gần đây anh hay vô thức quan tâm, chú ý đến cô quá thì phải
“Thần” thấy anh lơ đãng, Ái Lan khó chịu
“gì”
“chuyện kết hôn của chúng ta”
“để từ từ, hiện tại tôi rất bận, em về đi” anh lạnh lùng nói, tuy không cam tâm nhưng cô đành phải ra về, người đàn ông hoàn hảo này cô nhất định không buông, từ đầu cô đã bị anh hấp dẫn tìm mọi cách khiến gia đình cô lấy lòng trưởng bối gia đình anh, lấy lòng anh, nhưng người đàn ông này cũng thật ác liệt, cô xinh đẹp hấp dẫn thông minh là thế nhưng anh chẳng giống như những người đàn ông khác động tâm với cô…Ái Lan đi ra cửa qua một gian phòng rồi mở cửa nhìn qua Lạc Cơ một cái nghêng ngang bước ra ngoài…
Đứng dựa vào cửa Thần nhìn cô gái nhỏ , không đẹp lắm cũng không biết ăn mặc đẹp hay trang điểm , duy nhất chấp nhận được là cô có nước da trắng hồng hồng nhìn rất dễ chịu…
“Lạc thư ký , hôm nay cô đi ra ngoai cùng với tôi” ngẩng đầu lên nhìn anh,
“Tổng tài hôm nay không có lịch công tác kia mà”
“đi việc riêng, cô chuẩn bị đi”
“dạ”
….ngồi trên xe, hai người điều trầm mặc, anh đang đưa cô đến khu trung tâm thương mại
“tổng tài muốn đi mua sắm”
Anh liếc cô
“cô giúp tôi chọn món quà sinh nhật”
“sinh nhật?”
“sắp tới là sinh thần của bà tôi”
“sinh thần của Lão phu nhân”
“ừ, bà là người hoài cổ, hơi khó tính một chút nhưng không thích hàng hiệu hay gì gì đó”
“à..” cô suy nghĩ,vậy ở trung tâm thương mại hẳn là không có thứ thích hợp rồi
“tổng tài chúng ta có thể không đi trung tâm thương mại được không?”
“tại sao?”
“lão phu nhân là người cao quý lại hoài cổ thì trung tâm thương mại hẳn là không có quà nào mua được, tôi nghĩ đến một nơi…nhưng khi nào thì đến ngày ạ”
“thứ 2 tuần sau”
“vậy tổng tài cứ giao cho tôi , chỗ này hơi xa, nên cuối tuần tôi sẽ đến , thứ hai sẽ giao cho tổng tài, nếu không thích hợp có thể mua cái khác”
“ở đâu?”
“núi Tả Phương, trên đó có một ngôi chùa rất linh thiêng, dưới chân núi có chổ làm gốm tượng và bán những chuỗi phật niệm tinh xảo…”
“được hiện tại chúng ta đi”
“nhưng tổng tài đến đó phải qua đêm …”
“không sao ,mai là thứ 6, hiện tại chúng ta đi hẳn là thứ 7 có thể về…tôi cũng muốn chọn quà ,huống hồ nếu không thích hợp cũng không có thời gian chọn lại”
“cũng đúng…”
Buổi tối bọn họ đã đến nơi, không lên núi mà ở nhà trọ dưới chân núi, cùng ăn cơm chay, nghe tụng khinh và đi dạo quanh xưởng làm gốm đúc tượng…, Thần chọn được một bức tượng phật bà rất đặc biệt và trong tối đó dưới sự hướng dẫn của người chủ thần đã nặn xong tượng cho vào lò nung…
Sáng sớm cùng lên núi thắp hương, xin túi bình an, ở đây rất yên bình…
Vậy là quà đã có, một tượng phật bà đeo bùa bình an, một vòng ngọc chạm khắc tinh xảo quý phái…
“chúng ta đi ăn cơm rồi tôi đưa cô về nhà”
“tổng tài không sao, ngài về nghĩ ngơi đi tôi có thể tự về , cho tôi xuống ở trạm xe đằng kia là được”
“cô đã giúp tôi chọn quà nên đừng khách sáo, muốn ăn gì?”
“a..vậy thì tùy tổng tài?”
“Vậy chúng ta đi ăn ở nhà hàng Yên Xuyến”
Nhà hàng này rất nổi tiếng, thức ăn ngon, phong cảnh đẹp dành cho tầng lớp thượng lưu…muốn ăn cũng phải đặt trước rất lâu…
Nói thực ra Lạc Cơ rất không thoải mái khi ở những nơi như thế này, cô rất không thích cái không khí quá sang trọng nơi này, ăn uống bao gồm cả đống qui tắc thật là phiền…dù hiện tại rất đói nhưng cô ăn rất ít…
“không hợp khẩu vị hay sao?”
“à, chỉ là không có cảm giác thèm ăn”
“vậy chúng ra về”
“vâng”
Trên đường về nhà cô, bỗng cô thèm một tô hủ tiếu mỳ ở quán quen đầu ngỏ
“tổng tài, cho tôi xuống chỗ đằng kìa, tôi cần mua chút đồ, lát nữa tôi tự về được”
Dừng xe, Lạc Nhi xuống xe cuối người chào
“tổng tài cám ơn anh, về cẩn thận”, cô xoay người đi vui vẻ qua khúc quanh bước vào quán
“chào chú thím, cho cháu một tô đặc biệt” ngồi xuống vui vẽ cười
“Tiểu Cơ, 2 tô đặc biệt”
“ơ…”cô tính nói sao lại 2 tô, thì ghế trước mắt bỗng có người ngồi
“thích ăn chổ này sao không nói sớm”
“tổng..tổng tài…sao anh lại ở đây”
Người đàn ông , mặc tây trang, dáng người cao lớn, đẹp trai hiếm thấy, làm quán nhỏ xôn xao
“tiểu Cơ, bạn trai cháu đẹp trai thật đấy, sao đến bây giờ mới dẫn tới đây, sau này thường xuyên ghé ăn nhé”
Cười tít mắt, vui vẽ hớn hở nói
“cậu đẹp trai này, phải yêu thương tiểu Cơ của chúng ta, cô ấy là cô gái rất tốt đấy”
Gương mặt Lạc Cơ đỏ bừng, nhìn Cổ Thần xin lỗi , rối rít xua xua tay
“chú thím sáu ,đừng nói như vậy, anh ấy là ông chủ của cháu “
“vậy à, là ông chủ sao,” sau đó vỗ vai Cồ Thần một cái nháy mắt nói
“vậy cậu nên cố gắng hơn một chút”
“trời, tổng tài, thực xin lỗi anh, chú thím ấy là người vui tính”
“không sao” anh cười nói, thử ăn một chút, hương vị quả thật rất ngon
“tổng tài ,anh dùng được không?”
“ùm, rất ngon”
“nơi này bán đã hơn 30 năm rôi, tuy nhỏ nhưng khách rất đông vì thức ăn rất ngon…”
Anh nhìn cô, cô ăn rất ngon miệng,
Ăn xong hai người cùng nhau đi bộ về nhà cô
“tổng tài, anh về nghĩ ngơi đi, không cần cùng tôi về đâu”
“không sao, ăn xong nên đi dạo một chút , tốt cho tiêu hóa…”
Lạc Cơ, trong long mỉm cười chỉ cần có thể thì cô khi rời xa anh cũng rất hạnh phúc, sau này cô chỉ cần sống và nghĩ về ký ức hai hôm nay ở cùng anh cũng đủ mãn nguyện rồi.
Đi bên cạnh ,nhìn khuôn mặt cô nghiêng nghiêng , khóe miệng khẽ cong lên, cô dường như đang nghĩ về chuyện gì rất vui vẽ, chuyện đó có anh trong đó hay không, giật mình, Cổ Thần khẽ lắc đầu
“tối ngày mai cô có bận việc gì hay không?” cô thường tăng ca rất muộn, chắc hẳn là không có bạn trai
“tối mai? Dạ không có việc gì?”
“vậy đi cùng tôi đến sinh thần của bà tôi”
“đến dự tiệc” cô khinh ngạc nhìn anh
“đừng căng thẳng, bà tôi không khó như cô tưởng tượng, huống hồ quà cũng là do cô đóng góp nhiều công sức”
“tổng tài , anh đừng nói như vậy, giúp được cho anh là được rồi”
“cô không muốn đi”
“dạ ..không …”
“vậy ngày mai tôi chờ cô” anh nhìn cô hơi nghiêm nghị, cô miễn cưỡng gật đầu, cúi chào anh
“tồng tài về cẩn thận”