RSS

Monthly Archives: Tháng Năm 2014

Chương 4:

Chương 4:

 

“thư ký Lạc phiền cô pha cho tôi một ly café” hương thơm nước hoa bay vào mũi làm Lạc Cơ suýt hách xì, dung nhan diễm lệ của Ái Lan đã lướt qua đẩy cửa vào phòng

Thở dài đứng lên đi pha café

“tổng tài,Đoàn tiểu thư mời dùng café” Ái lan cầm tách hớp một ngụm liền nhăn mày

“cô bỏ bao viên đường”

“dạ 2 viên”

“tôi không quen uống ngọt như vậy, pha tách khác đi” khó chịu nói

“vâng…”

“thư ký của anh thật tầm thường.cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ sắp tới để em tìm cho anh một thư ký năng động, giỏi hơn” đóng cửa bên tai còn vang tiếng nói mềm mại kia, cô cười khổ…

Bưng tách café thứ 2 vào, cô liền nhìn thấy , thân người Ái lAn đang dán vào trong lòng Thần, tim cô khó chịu quá

“Đoàn tiểu thư mời dùng” rồi lảo đảo đi ra ngoài, thấy cô không nhìn anh một cái trong lòng Cổ Thần có chút khó chịu đẩy cô gái đang dán trên người mình ra

“Ái Lan ,nơi này là phòng làm việc”,anh nghiêm túc đứng lên ngồi lại bàn làm việc

“Thần anh định khi nào chúng ra kết hôn, trưởng bối hai bên đã đống ý hết rồi” anh nhíu mày anh còn chưa nghĩ tới, tiếp xúc với cô chỉ là đối phó với trưởng bối, anh chưa hề yêu cô nói gì đến kết hôn, tầm mắt vô thức nhìn ra người đang cúi đầu làm việc ngoài kia…gần đây anh hay vô thức quan tâm, chú ý đến cô quá thì phải

“Thần” thấy anh lơ đãng, Ái Lan khó chịu

“gì”

“chuyện kết hôn của chúng ta”

“để từ từ, hiện tại tôi rất bận, em về đi” anh lạnh lùng nói, tuy không cam tâm nhưng cô đành phải ra về, người đàn ông hoàn hảo này cô nhất định không buông, từ đầu cô đã bị anh hấp dẫn tìm mọi cách khiến gia đình cô lấy lòng trưởng bối gia đình anh, lấy lòng anh, nhưng người đàn ông này cũng thật ác liệt, cô xinh đẹp hấp dẫn thông minh là thế nhưng anh chẳng giống như những người đàn ông khác động tâm với cô…Ái Lan đi ra cửa qua một gian phòng rồi mở cửa nhìn qua Lạc Cơ một cái nghêng ngang bước ra ngoài…

Đứng dựa vào cửa Thần nhìn cô gái nhỏ , không đẹp lắm cũng không biết ăn mặc đẹp hay trang điểm , duy nhất chấp nhận được là cô có nước da trắng hồng hồng nhìn rất dễ chịu…

“Lạc thư ký , hôm nay cô đi ra ngoai cùng với tôi” ngẩng đầu lên nhìn anh,

“Tổng tài hôm nay không có lịch công tác kia mà”

“đi việc riêng, cô chuẩn bị đi”

“dạ”

….ngồi trên xe, hai người điều trầm mặc, anh đang đưa cô đến khu trung tâm thương mại

“tổng tài muốn đi mua sắm”

Anh liếc cô

“cô giúp tôi chọn món quà sinh nhật”

“sinh nhật?”

“sắp tới là sinh thần của bà tôi”

“sinh thần của Lão phu nhân”

“ừ, bà là người hoài cổ, hơi khó tính một chút nhưng không thích hàng hiệu hay gì gì đó”

“à..” cô suy nghĩ,vậy ở trung tâm thương mại hẳn là không có thứ thích hợp rồi

“tổng tài chúng ta có thể không đi trung tâm thương mại được không?”

“tại sao?”

“lão phu nhân là người cao quý lại hoài cổ thì trung tâm thương mại hẳn là không có quà nào mua được, tôi nghĩ đến một nơi…nhưng khi nào thì đến ngày ạ”

“thứ 2 tuần sau”

“vậy tổng tài cứ giao cho tôi , chỗ này hơi xa, nên cuối tuần tôi sẽ đến , thứ hai sẽ giao cho tổng tài, nếu không thích hợp có thể mua cái khác”

“ở đâu?”

“núi Tả Phương, trên đó có một ngôi chùa rất linh thiêng, dưới chân núi có chổ làm gốm tượng và bán những chuỗi phật niệm tinh xảo…”

“được hiện tại chúng ta đi”

“nhưng tổng tài đến đó phải qua đêm …”

“không sao ,mai là thứ 6, hiện tại chúng ta đi hẳn là thứ 7 có thể về…tôi cũng muốn chọn quà ,huống hồ nếu không thích hợp cũng không có thời gian chọn lại”

“cũng đúng…”

Buổi tối bọn họ đã đến nơi, không lên núi mà ở nhà trọ dưới chân núi, cùng ăn cơm chay, nghe tụng khinh và đi dạo quanh xưởng làm gốm đúc tượng…, Thần chọn được một bức tượng phật bà rất đặc biệt và trong tối đó dưới sự hướng dẫn của người chủ thần đã nặn xong tượng cho vào lò nung…

Sáng sớm cùng lên núi thắp hương, xin túi bình an, ở đây rất yên bình…

Vậy là quà đã có, một tượng phật bà đeo bùa bình an, một vòng ngọc chạm khắc tinh xảo quý phái…

“chúng ta đi ăn cơm rồi tôi đưa cô về nhà”

“tổng tài không sao, ngài về nghĩ ngơi đi tôi có thể tự về , cho tôi xuống ở trạm xe đằng kia là được”

“cô đã giúp tôi chọn quà nên đừng khách sáo, muốn ăn gì?”

“a..vậy thì tùy tổng tài?”

“Vậy chúng ta đi ăn ở nhà hàng Yên Xuyến”

Nhà hàng này rất nổi tiếng, thức ăn ngon, phong cảnh đẹp dành cho tầng lớp thượng lưu…muốn ăn cũng phải đặt trước rất lâu…

Nói thực ra Lạc Cơ rất không thoải mái khi ở những nơi như thế này, cô rất không thích cái không khí quá sang trọng nơi này, ăn uống bao gồm cả đống qui tắc thật là phiền…dù hiện tại rất đói nhưng cô ăn rất ít…

“không hợp khẩu vị hay sao?”

“à, chỉ là không có cảm giác thèm ăn”

“vậy chúng ra về”

“vâng”

Trên đường về nhà cô, bỗng cô thèm một tô hủ tiếu mỳ ở quán quen đầu ngỏ

“tổng tài, cho tôi xuống chỗ đằng kìa, tôi cần mua chút đồ, lát nữa tôi tự về được”

Dừng xe, Lạc Nhi xuống xe cuối người chào

“tổng tài cám ơn anh, về cẩn thận”, cô xoay người đi vui vẻ qua khúc quanh bước vào quán

“chào chú thím, cho cháu một tô đặc biệt” ngồi xuống vui vẽ cười

“Tiểu Cơ, 2 tô đặc biệt”

“ơ…”cô tính nói sao lại 2 tô, thì ghế trước mắt bỗng có người ngồi

“thích ăn chổ này sao không nói sớm”

“tổng..tổng tài…sao anh lại ở đây”

Người đàn ông , mặc tây trang, dáng người cao lớn, đẹp trai hiếm thấy, làm quán nhỏ xôn xao

“tiểu Cơ, bạn trai cháu đẹp trai thật đấy, sao đến bây giờ mới dẫn tới đây, sau này thường xuyên ghé ăn nhé”

Cười tít mắt, vui vẽ hớn hở nói

“cậu đẹp trai này, phải yêu thương tiểu Cơ của chúng ta, cô ấy là cô gái rất tốt đấy”

Gương mặt Lạc Cơ đỏ bừng, nhìn Cổ Thần xin lỗi , rối rít xua xua tay

“chú thím sáu ,đừng nói như vậy, anh ấy là ông chủ của cháu “

“vậy à, là ông chủ sao,” sau đó vỗ vai Cồ Thần một cái nháy mắt nói

“vậy cậu nên cố gắng hơn một chút”

“trời, tổng tài, thực xin lỗi anh, chú thím ấy là người vui tính”

“không sao” anh cười nói, thử ăn một chút, hương vị quả thật rất ngon

“tổng tài ,anh dùng được không?”

“ùm, rất ngon”

“nơi này bán đã hơn 30 năm rôi, tuy nhỏ nhưng khách rất đông vì thức ăn rất ngon…”

Anh nhìn cô, cô ăn rất ngon miệng,

Ăn xong hai người cùng nhau đi bộ về nhà cô

“tổng tài, anh về nghĩ ngơi đi, không cần cùng tôi về đâu”

“không sao, ăn xong nên đi dạo một chút , tốt cho tiêu hóa…”

Lạc Cơ, trong long mỉm cười chỉ cần có thể thì cô khi rời xa anh cũng rất hạnh phúc, sau này cô chỉ cần sống và  nghĩ về ký ức hai hôm nay ở cùng anh cũng đủ mãn nguyện rồi.

Đi bên cạnh ,nhìn khuôn mặt cô nghiêng nghiêng , khóe miệng khẽ cong lên, cô dường như đang nghĩ về chuyện gì rất vui vẽ, chuyện đó có anh trong đó hay không, giật mình, Cổ Thần khẽ lắc đầu

“tối ngày mai cô có bận việc gì hay không?” cô thường tăng ca rất muộn, chắc hẳn là không có bạn trai

“tối mai? Dạ không có việc gì?”

“vậy đi cùng tôi đến sinh thần của bà tôi”

“đến dự tiệc” cô khinh ngạc nhìn anh

“đừng căng thẳng, bà tôi không khó như cô tưởng tượng, huống hồ quà cũng là do cô đóng góp nhiều công sức”

“tổng tài , anh đừng nói như vậy, giúp được cho anh là được rồi”

“cô không muốn đi”

“dạ ..không …”

“vậy ngày mai tôi chờ cô” anh nhìn cô hơi nghiêm nghị, cô miễn cưỡng gật đầu, cúi chào anh

“tồng tài về cẩn thận”

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Năm 15, 2014 in Nhà

 

Chương 3:

Chương 3:

“ Lạc Cơ, hôm nay đặc biệt vui vẽ nha, có tiến triển đúng không?” Nhu Quân,bà chủ của một tiệm café sang trọng ấm cúng cũng là bạn thân từ nhỏ, đối với tình cảm của Lạc Cơ là thập phần biết rõ,vì hai người từ khi lên thành phố học đại học đã sống cùng nhà,cho đến 1 năm trước Quân có bạn trai nên dọn về sống cùng anh ta, nghe Lạc Cơ nói hôm qua cùng về xe chung với Cổ Thần không hỏi thở dài, đứa ngốc này bao nhiêu năm ôm trong lòng tình yêu với tên đó mà không dám nói một tiếng …chỉ những việc vụn vặt cũng khiến cô vui vẽ như vậy.

“cậu định như vậy đến bao giờ.kiên nhẫn thật đấy”

“haizzz, tớ sắp hết kiên nhẫn rồi”

“ý gì”

“bên cạnh anh ấy không thiếu mỹ nữ, tài sắc vẹn toàn, tớ chỉ là một hạt cát dưới chân”

“chuyện này xưa nay không hiếm”

“cậu có nghe qua tiểu thư Ái Lan ,thiên kim của tập đoàn Đoàn Thị không?”

“ừ , mỹ nhân vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, thì sao?”

“hai người đang yêu nhau, sắp cử hành hôn lễ”

“cái gì? Vậy cậu thì sao?” Nhu Quân hét lên khích động

Lạc cơ cười bất đắc dĩ

“tớ và anh ấy có quan hệ gì chứ?bất quá tớ chỉ là cái bóng của anh ấy,tớ và anh ấy căn bản thuộc về hai thế giới khác nhau.”

“vậy cậu tính sao?”

“khi anh ấy kết hôn tớ sẽ rời khỏi anh ấy”

“nở sao?”

“tớ đã nói ,sự kiên nhẫn của tớ đã dùng hết, cho nên tớ sẽ về quê, sống cuộc sống bình yên , thanh thản sống với ký ức tình yêu tuyệt đẹp của tớ”

Nhu Quân khóe mắt đỏ lên vỗ vỗ tay an ủi…tình yêu quả làm cho người ta trở nên ngốc nghếch như thế.

….

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Năm 15, 2014 in Nhà

 

Chương 15:

Chương 15: Yêu Thế Nhưng Chỉ Là Vẻ Bề Ngoài…

 

 

Trong sảnh đường, nữ nhân xinh đẹp khí chất thoạt nhìn tao nhã vô song nhưng hình như thân thể của họ lại run rẩy ,bất an.Trên ghế cao nam nhân mặt lạnh ,khắc nghiệt vô cùng , hai bên gia nhân tụ tập không một ai dám ngẩn mặt lên nhìn …

“Vương Gia ,chẳng hay muốn giáo huấn chúng thần thiếp chuyện gì?” Tâm Nguyệt bình tĩnh hơn những nàng khác , ánh mắt như nước hồ thu lãnh đạm mà mị hoặc ,Kinh Phong nhìn nàng như thấy lại Tâm Nguyệt của ngày đầu tiên gặp gỡ ,nữ nhân trong chốn hồng trần nhưng thanh thoát tao nhã khiến người ta không đành lòng thương tổn …nhưng những việc nàng làm với Thụy Vi vốn dĩ hắn không thể nào tha thứ được,ánh mắt nheo lại lạnh lùng nói:

“Vương Phi không biết ta muốn giáo huấn chuyện gì sao?”

Thân thể khẽ run nhẹ một chút , ánh mắt vẫn như cũ không biểu lộ cảm xúc,nàng khẽ cười hỏi lại:

“không phải Gia đã tìm thấy câu trả lời trong lòng rồi hay sao?”

Là một câu hỏi mang hai hàm ý người bên ngoài nghe sẽ nghĩ rằng Gia đã tính sẽ trừng trị Vương Phi Tâm Nguyệt cùng các nàng phu nhân như thế nào rồi nhưng kẻ bên trong lại hiểu được vì chuyện xảy ra cho Thụy Vi vương phi mà Gia đã thay đổi, nhận ra cái gì ,người nào là quan trọng nhất trong cuộc đời của Gia…

Kinh Phong thở dài:

“nàng rất thông minh nhưng Tâm Nguyệt à,chính bản thân nàng cũng biết là lần này nàng đã đi sai một nước cờ…”

Tâm Nguyệt toàn thân tái mét , đúng nàng đã đi sai một nước cờ đến nỗi hủy cả bàn cờ,hủy luôn cả tương lai của chính mình…

“Ta còn nhớ lần đầu tiên ta gặp Gia ,ta đang ở Tú Xuân Lầu đang đánh khúc nghê thường –đó cũng là tiếng lòng của ta…chỉ có Gia là đồng cảm…chỉ nghe ta đàn mà không hề đòi hỏi chuyện gì khác…lúc đó trong lòng ta nghĩ rằng Gia chính là nam nhân mà một đời ta trông đợi…Được làm thê thiếp của Gia chính là phúc phận của ta…ta không cầu gì hơn…chính ta vì lòng tham của mình mà phải trả giá…” ánh mắt ưu thương thống khổ cực kỳ

Kinh Phong cũng nhớ lại khoảng thời gian đó ,nàng cũng đúng là nữ nhân mà nam nhân ưa thích mà bản thân hắn cũng thích nàng ,sủng nàng nhưng yêu thì không…

“Tâm Nguyệt ta rất xem trọng nàng ,nhưng nàng làm ta thất vọng , làm ra chuyện hại người ta không có cách gì tha thứ cho nàng được”.

Tâm Nguyệt lau nước mắt ngẩng đầu nhìn hắn…

“Vậy Gia sẽ xử lý chúng ta như thế nào?”

“Trong vương phủ ,ở phía đông còn có khu Hương Lầu biệt viện ,các nàng sẽ được an bài ở đó …danh phận ta sẽ thu hồi,ta cũng không gượng ép các nàng ,các nàng không muốn cả đời sống ở Hương Lầu thì có thể rời khỏi Vương Phủ…ta không giữ các nàng…”

 

“Gia ,vì cớ gì mà chối bỏ chúng ta,chúng ta không phải thê thiếp của người hay sao?”

Lam phi cả người run rẩy nước mắt vòng quanh ,tức tưởi nói…

“Gia từ nay chúng ta sẽ không như vậy nữa, cầu người đừng bỏ ,đừng làm như vậy”Ngọc phi cũng thống khổ không kém…

Tâm Nguyệt đứng lên

“đó là quyết định của Gia, các ngươi cũng đừng bi lụy , các ngươi luyến tiếc chính là địa vị cùng cuộc sống vinh hoa phú quí này,nhưng ta nghĩ nếu rời khỏi Gia cũng không chu cấp tệ cho các ngươi…”

Đúng các nàng chính là vì vinh hoa phú quý ,cuộc sống trong an nhàn sung sướng ,cũng một chút vì nam nhân tuyệt mỹ kia mà tham lam nhưng chính các nàng cũng biết tình yêu đó không đủ lớn để có thể hy sinh bản thân vì hắn…nhưng vẫn không cam tâm

“Tâm Nguyệt tỷ nói gì thế…chúng ta là vì yêu Gia nên mới như vậy”

“hừ ,yêu..vậy các ngươi có dám vì Gia mà chết hay là không?’

Các nàng khinh ngạc nhìn nàng…chết vì Gia ư…toàn thân run rẩy…

“đủ rồi ta tự biết…các nàng chỉ có hai sự lựa chọn đó mà thôi..ta không nói nhiều chỉ là đó là sự nhân nhượng cuối cùng ta vì Thụy Vi mà cho các nàng…Tổng Quản lo liệu cho các nàng đi…từ này trong vương phủ chỉ có duy nhất một vương phi, các ngươi tự mà tuân theo quy củ,nếu không?”ánh mắt quét qua toàn bộ hạ nhân trong phủ, hàm ý cảnh cáo,tổng quản cùng hạ nhân quỳ xuống

“chúng nô tài đã biết” hắn đứng lên  rồi bước ra ngoài…

Các nàng phải trả giá cho lòng tham của bản thân…đó là đánh mất tất cả …

 

**

Đạo trưởng đi rồi nàng ngồi tựa vào cột trầm tư suy nghĩ, tình yêu kết quả ngọt thì là hạnh phúc vẹn toàn lương duyên định sẳn nhưng một khí kết quả đắng thì phải làm sao …há đó còn không phải là nghiệt duyên tự chuốt lấy hay sao? Nàng và Vương có lẽ trời định sẵn hữu duyên vô phận chỉ gặp nhau trong thoáng chốc rồi sẽ phải sinh ly tử biệt vậy ra là tự chuốc lấy khổ hay sao….nàng mệt mỏi thiếp đi…

 

Kinh Phong từ sảnh đường đến cũng nghe thấy lão đạo nói cũng trầm tư suy nghĩ rất lâu,sau khi lão đạo rời đi mới cất bước thong thả đi vào tiểu đình nhìn thấy nàng .Khóe miệng hắn nở nụ cười tà, Phật nói có nhân ắt có quả, hắn và nàng chính là một đoạn nhân duyên, mặc kệ là lương duyên hay nghiệt duyên, mặc kệ cả đời này sẽ ra sao, cả hai sẽ đấu tranh với nó, không chết không thôi….

 

Hắn nhẹ nhàng hôn vào khuôn mặt của nàng, nhẹ như bướm vờn trên mặt hồ, vừa chạm đã rời đi. Sau đó hắn nói thật mê say, nhưng cũng mang đầy vẻ bá đạo, thì thầm vào tai nàng: “Cả đời này, nàng chỉ có thể là người của ta thôi, Thụy Vi !”

Nàng thức giấc thấy bản thân đang dựa vào vòm ngực nam nhân rắn chắc mạnh mẽ,bao quanh một mùi trầm hương thoang thoảng là Kinh Phong…nàng không ngồi dậy chỉ là thưởng thức sự thoải mái

“nàng tỉnh “thanh âm ôn nhu sủng nịnh vang lên

“vâng,”nàng định ngồi lại nhưng phát hiện eo mình bị chế trụ…lại dịu dàng ngã vào lòng hắn

“vương gia nói chuyện gì với các nàng?”

“ta chỉ thông báo toàn bộ vương phủ  từ nay nàng là Vương phi duy nhất ở Vương Phủ ,mọi người phải tuyệt đối cử xử như đối với ta,ai làm càng theo vương môn xử lý…” Khinh Phong cố ý nói như thế ,nàng đang mệt không nên suy nghĩ nhiều

 

“Vương Gia kỳ thực các nàng cũng không cố ý…”

“được rồi đừng nhắc đến họ nữa…”

“Vương gia thực không một chút lưu tâm đến các nàng sao?”

“Một chút cũng không? Từ nay ta chỉ lưu tâm đến một mình nàng”,cúi đầu hôn lên tóc nàng,cử chỉ nhẹ nhàng ,ôn nhu….

“vậy tại sao lại nạp các nàng…”nàng bướng bỉnh hỏi ,giọng điệu có chút khó chịu ,đã không yêu sao lại cho người khác hy vọng nam nhân điều là tham lam như vậy hay sao?.

“ta là nam nhân ,nạp thê thiếp cũng là chuyện bình thường huống hồ từ trước tới bây giờ ta không biết yêu là như thế nào…còn bây giờ …”Khinh Phong kéo nàng ngồi trên người hắn nhìn vào mắt nàng chậm rãi nói

“bây giờ ta biết con tim ta…tất cả điều thuộc về nàng ,một mình nàng…”

“Vương Gia ,thiếp thật không quen nghe những lời như thế này…”

“nàng nên làm quen từ từ ,sau này ngày nào ta cũng nói với nàng như thế…”

 

Thật đúng là……..

 

Nàng mệt mỏi kỳ thực cũng không muốn lo nghĩ nhiều quá bám tay vào cổ hắn nói

”ta muốn lên núi ngắm hoa đào…”

“được ngày mai ta mang nàng đi”

“đi hôm nay được không?”

Nữ nhân này đang làm nũng hắn, bất quá hắn thật vui vẽ liền gọi người chuẩn bị xe…cùng nàng lên núi ngắm hoa…

 

Trên núi hoa đào nở rộ rực một sắc hồng run động lòng người…nàng nhẹ nhàng dựa vào người hắn vui vẽ cùng hắn thưởng thức…bên sườn núi là một căn nhà xinh xắn , đây là nơi thỉnh thoảng hắn lên ngắm hoa,tránh xa thế nhân xô bồ mệt mỏi…

Nàng để hắn ngồi ở ngoài bàn đá giữa rừng hoa đào thơm ngát, tự mình đi vào trong chuẩn bị một ít thức ăn cùng rượu ấm…bày lên phiến đá làm bàn…rồi nàng nhẹ tay gảy đàn cho hắn uống rượu thưởng hoa nghe đàn nhìn mỹ nhân…

Khung cảnh như chốn bồng lai , tiếng đàn run động tận tâm can,nữ nhân thân bạch y như tiên nữ giáng trần ngồi đàn hát giữa rừng hoa đào ,gió thổi cánh hoa bay phất phơ, làm hắn cả đời không thể quên được…

Hai người cùng nhau ngắm hoa,thưởng ngoạn ,cùng nhau thả diều cùng nhau thưởng thức hương vị thiên nhiên,hắn thực tâm hạnh phúc tưởng như đó là cảm giác tuyệt vời nhất nhân gian…

….

 
3 bình luận

Posted by trên Tháng Năm 15, 2014 in Nhà